Tôi đã luôn muốn viết về tình yêu đầu. Không phải viết về những đau khổ , những đêm khóc lóc hay những sự vô tâm. Mà khi mọi thứ qua đi tôi muốn viết về những kỉ niệm. Viết về cảm giác lần đầu yêu một người. Và khi đã không còn một chút tiếc nuối nào tôi mới nghĩ mình đủ can đảm để nhìn nhận lại mọi việc.
Ừ thì tình yêu đầu của ai cũng đẹp. Của tôi cũng thế!
Nếu là tôi _ cô bé học sinh cấp 3 thì hẳn là tình yêu đầu thật đau khổ. Nhưng luôn yêu thương, luôn cố gắng. Đôi khi chỉ vì một câu nói mà sẵn sàng thay đổi mọi thứ.Đôi khi chỉ vì một cảm giác muốn che chở mà cứ giữ mãi không muốn buông.Vào một đêm mùa hè nghe được giọng người con trai mình yêu thương _ lần đầu nói lên tâm trạng của mình. Khác hoàn toàn với anh chàng ngổn ngáo mọi người thường hay thấy thì tôi nghĩ : “Tôi phải là người bên cạnh chia sẻ mọi thứ với người đó, vì không có tôi, thì người đó sẽ ra sao”.Và cứ thế những ngày trôi qua với quá ít kỉ niệm, quá ít sự quan tâm và quá ít những cuộc nói chuyện tương tự. Nhưng có là gì khi tôi cảm thấy mình là một người vô cùng đặc biệt _ người biết được con người thật sau lớp vỏ bọc mà mọi người thường hay thấy.
Tôi cũng muốn nói về định kiến! Tôi nhận ra nếu bạn không thể yêu thương được cả những người xung quanh người yêu bạn thì đó thật sự rất tồi tệ. Tôi đôi lúc đã có cơ hội hiểu những người đó hơn. Nhưng tôi đã không cố gắng vì cảm giác tôi ở một thế giới thật khác. Và có thì chỉ yêu một mình người con trai đó là đủ. Nhưng không đúng! Định kiến khiến cho tôi mãi mãi cũng chẳng thể yêu họ theo đúng nghĩa.
Và tôi bây giờ _ Khi đã là cô gái ở tuổi 23. Chưa thực sự chín chắn. Nhưng tôi đã hiểu ra nhiều điều. Hóa ra tình yêu của tôi cũng đẹp lắm. Như những cuốn phim tình cảm nhưng kết thúc thì không có hậu. Đặc biệt hiểu ra người con trai ấy đã vì tôi như thế nào. Vì tôi mà chia tay để tôi tập trung học hơn. Vì tôi mà vô tâm để tôi quên mọi thứ được dễ dàng hơn. Nhưng cái điều luôn khiến tôi tiếc nuối nhiều nhất là vì sao họ im lặng. Vì sao không giải thích mọi thứ với tôi. Tôi vẫn có thể học tốt khi có người đó bên cạnh. Tôi vẫn có thể giống như hiện tại nếu như có người quan tâm mà.
Tôi hiểu ra mọi thứ khi đã quá muộn. Và anh cũng đã giải thích quá trễ. Một phần vì trái tim tôi đã quá chai sạn với những tổn thương đó. Một phần vì tôi cảm nhận thấy không thể tiếp tục, không có tương lai. Và lần đầu tiên suốt ngần ấy năm tôi nghĩ người đó không phải dành cho tôi. Khi tôi bước qua tất cả miền kí ức đó, ban đầu là đau khổ, sau đó là tổn thương, hối hận rồi cuối cùng là thanh thản.
Những yêu thương khờ dại nhưng trong sáng. Tôi khi 16 tuổi, yêu không hề nghĩ đến cuộc sống sau này, yêu không hề nghĩ đến tương lai ra sao. Mà chỉ lo sợ một điều người đó bên tôi có hạnh phúc hay không? Có yêu tôi hay không? Có nhớ tôi hay không? Và bây giờ tuy mọi thứ đã khác đi. Nhưng tình yêu đầu vẫn là một cái gì đó rất khó quên. Mà nói đúng hơn là không bao giờ quên, chỉ có cách tôi đối mặt với nó khác hơn. Tôi bình tĩnh hơn, nhưng vẫn tránh mặt vì tôi không muốn bản thân phải vướng măc một chút suy nghĩ nào. Trước đây khi biết được sự thật tôi vẫn luôn tiếc nuối. Vì chúng tôi yêu nhau, tại sao lại không thể đến với nhau. Nhưng rồi tôi nhận ra, nếu chỉ có tình yêu không thì cũng không được, mọi thứ khi đó còn quá sớm để có thể duy trì một mối quan hệ : Không điện thoại, không yahoo, không thể gặp nhau thường xuyên nên càng không thể hiểu nổi những hiểu lầm đã trao cho nhau. Và tôi cũng còn quá trẻ con để biết làm cách nào để tiếp tục một mối quan hệ. Chỉ âm thầm nhớ, âm thầm khóc và viết tất cả mọi thứ ra giấy mà không gửi đi.
Hiện tại anh đã lập gia đình. Tôi cũng đã có người yêu. Mỗi người đều có cuộc sống riêng. Tôi nghĩ chắc anh cũng đang hạnh phúc. Tôi cũng hạnh phúc với cuộc sống riêng và không hề bị vướng bận bởi quá khứ nữa.
Tôi nhận ra quá khứ rất đẹp, kỉ niệm cũng rất đẹp.
Và tình yêu đầu của ai cũng đẹp và thật đáng trân trọng!